Tôi là nữ, 19 tuổi, đang học đại học năm nhất. Tôi buồn phiền vì cách ứng xử của bạn bè mình và muốn xin lời khuyên.
Tôi nhạy cảm, trầm tính, sống khép kín và gần như hay ở một mình. Nhưng tôi may mắn có ba người bạn thân là nữ gồm: Giang, Thu, Ngọc. Chúng tôi lớn lên cùng một xóm, chơi với nhau từ nhỏ. Bạn Giang khá hài hước và vô tư, hòa đồng và hay pha trò gây cười cho tôi, là người tôi chơi thân nhất trong đám vì Giang hiểu được cảm xúc của tôi nhiều nhất và đôi khi còn biết được suy nghĩ của tôi. Thu, Ngọc có điểm chung đều xinh gái, học giỏi nhưng Thu hướng nội, chững chạc và trầm tính như tôi còn Ngọc có tính cách như Giang. Tôi không thân với hai bạn đó bằng Giang. Ngày xưa, chúng tôi chơi với nhau rất vui, vô tư. Gia đình của bốn đứa coi chúng tôi như con.
Khi lớn lên, chúng tôi phải tập trung nhiều vào việc học tập, đặc biệt là năm cấp ba. Cuối cùng, mỗi người chúng tôi đều đậu một trường cấp ba. Nhưng Giang thi trượt, đã đi làm và gia đình bạn chuyển nhà lên quận Bình Thạnh (do ba mẹ trúng số đổi nhà). Khi đó, bốn đứa chúng tôi có cuộc sống riêng và những mối quan hệ mới ở cấp ba nhưng chúng tôi vẫn duy trì tình bạn như hồi nhỏ. Chúng tôi hay tụ tập vào ngày hè và Tết, tận dụng những ngày đó đi ăn, uống cafe, trà sữa, karaoke và duy trì như vậy cho tới giờ. Chúng tôi còn dành dụm tiền để sang năm sau đi du lịch Phú Quốc cùng nhau.
Mọi chuyện êm đềm trôi qua cho tới khi tôi với Ngọc, Thu đậu đại học ở trên TP HCM và cả ba đều dọn lên TP HCM. Thu, Ngọc ở ký túc xá trường A vì đậu chung trường, tôi ở ký túc xá trường B. Tôi tưởng nhờ đó chúng tôi có cơ hội gặp và rủ Giang đi chơi nhiều hơn hồi cấp ba.
Nhưng tôi đã lầm, dạo gần đây tôi thấy Giang với Thu đi ăn, cafe ở TP HCM vào ngày thường mà không hề rủ tôi, còn Ngọc có người yêu nên đi chơi với bạn trai. Giang, Thu đi chơi rất vô tư, thế nên, tôi nhắn tin trong nhóm chat bốn người và nói kháy: ”Đi chơi mà không rủ ha”, các bạn liền thả icon mặt cười cho tôi, nói đi xe máy không đủ chỗ để chở tôi. Sau đó, tôi với ba bạn suýt cãi nhau trong nhóm vì tôi không tin câu nói đó của họ và lúc đó tôi lỡ làm quá lên. Phải nói thêm là từ nhỏ tới lớn, tôi hay suy nghĩ theo hướng tiêu cực dù chỉ chuyện nhỏ nhặt. Tôi rất sợ bị bỏ rơi, cô đơn mà không hiểu vì sao và không ít lần, tình cách này đã làm ảnh hưởng tới tình bạn của bốn đứa.
Tết vừa rồi, tôi vô tình phát hiện họ lập nhóm chat ba người không có tôi. Biết chuyện, tôi đành im lặng, vẫn vui vẻ với ba bạn như hồi bé nhưng trong đầu, tôi nghĩ xấu về ba bạn, nghĩ các bạn dần cô lập và bơ tôi.
Ba ngày nay, tôi được Giang, Thu rủ đi chơi vì ăn mừng Giang có bạn trai. Chúng tôi đi hát karaoke, ăn uống nhưng tôi vẫn đau đầu bởi hai bạn đó, nhất là Thu. Trong lúc đi chơi, Thu chỉ nói chuyện với Giang lẫn bạn trai Giang là chính. Chiều hôm qua, chúng tôi đi ăn nhà hàng, Thu và hai người kia ngồi chung với nhau, Thu đưa menu cho Giang mà không thèm đoái hoài tới tôi. Thu gắp đồ ăn cho Giang là chính. Không chỉ vậy, Thu còn bày đặt kêu tôi gắp thức ăn cho Thu. Lúc đó, lòng tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Tôi cố tình làm rớt đồ trong lúc gắp cho Thu. Tôi giả vờ xin lỗi Thu và lấy lí do tôi hậu đậu. Một lúc sau, tôi kiếm chuyện, cố tình rung tay để đổ nước lẩu lên tay Thu. Tôi cũng giả tạo xin lỗi Thu. Trong lúc ăn, tôi lẩm bẩm nhỏ trong miệng là: ”Nãy giờ mình ngồi đây mà cậu coi mình như không khí, không thèm nói với mình câu nào”. Thu nghe được và hỏi tôi: ”Linh nói gì vậy ?”. Vì thế, tôi đành bảo dạo này stress nên nói nhảm xả stress và Thu đừng để tâm. Tôi làm vậy vì lúc đó thật sự không thể chịu đựng cảm giác bị cô lập từ Giang và Thu. Xui cho tôi, Giang nhận ra thái độ của tôi và hỏi: “Bộ Linh giận chuyện gì hả?”. Tôi cũng lấy lí do là stress, áp lực việc chạy deadline, chuyện trên trường nên hơi mất tập trung. Tôi không muốn cho họ biết suy nghĩ thật của mình. Sau đó, Thu nói không sao, bảo chúng tôi ăn thoải mái, đừng áp lực suy nghĩ gì, kêu mọi người bỏ qua chuyện tôi làm rớt đồ ăn và múc nước lẩu trúng tay cô ấy. Chuyện đi ăn xong xuôi, chúng tôi tiếp tục vui vẻ đi cafe chụp ảnh rồi về nhà.
Tôi xin lỗi vì bài tâm sự của mình khá dài và về việc bản thân tôi là một người xấu tính, ích kỷ trong chuyện này. Nhưng tôi cảm thấy mối quan hệ bạn bè của chúng tôi ngày càng khiến tôi không thể chịu được nữa. Tôi nên làm gì đây? Tôi có cảm nhận đúng về việc bị cô lập hay chỉ là bản thân mình quá nhạy cảm nên suy nghĩ lung tung? Tôi có chút chạnh lòng, sốc vì tình bạn hơn mười năm qua bỗng dưng xuống cấp. Khi tôi lướt mạng xã hội, tôi thấy người ta cùng bạn bè thân thiết chơi với nhau, làm mọi thứ cùng nhau tới già mà tôi thấy tủi thân.
Linh
Nếu có tâm sự cần được gỡ rối, bạn đọc gửi về bichhang@vnexpress.net. Ban biên tập sẽ chọn đăng những bài viết phù hợp.
Nguồn: Ngoisao.net