– Làm mẹ đơn thân nuôi năm con, nhịp sống mỗi ngày của chị diễn ra như thế nào?
– Có năm con nhưng tôi thấy việc chăm con cũng không cực lắm, quan trọng là phải chuẩn bị kinh tế và biết sắp xếp thời gian. Trong một ngày, tôi lên lịch trình công việc ở nhà lẫn công ty cụ thể. Tôi phải tính để buổi sáng dành bao nhiêu phút cho con, sáng dậy cho em bé bú xong làm gì… Tôi cũng may mắn tuyển được bà vú giỏi, biết sắp xếp công việc giống mình, phụ tôi đi chợ, dọn dẹp… Còn tôi sẽ nấu cơm cho gia đình vì chưa có bà vú nào nấu ăn làm tôi ưng, đồng thời, các con ăn cơm ngon mẹ nấu đã quen. Các bé cũng có sở thích ăn uống khác nhau nên bà vú khó phục vụ. Vì vậy, tôi phục vụ luôn cho nhanh. Còn ở công ty, tôi là đầu tàu, phải biết làm hết nhưng cũng phải biết dùng người, giống như người ta nói: “CEO không phải người giỏi nhất nhưng phải biết sử dụng người tài”. Tôi hướng dẫn nhân viên làm theo để việc thuận lợi.
Không chỉ chăm sóc con, tôi cũng chăm sóc bản thân. Nhiều phụ nữ nói họ không có đủ thời gian chăm chồng, chăm con nữa là chăm bản thân nhưng thực tế là vì lười thôi. Còn tôi siêng chăm sóc bản thân vì giờ tôi đã gần 40 tuổi. Tôi biết nếu mình không chăm sóc cơ thể thì sẽ mau già, xuống sắc. Tôi đã làm mẹ đơn thân không ai lấy mà còn xấu là đâu có được (cười). Tôi nghĩ dù không lấy chồng, mình vẫn phải đẹp cho bản thân mình, để chính mình ngắm cũng được. Chứ nếu đến tự ngắm mà mình còn thấy chán thì sẽ không có động lực để làm việc.
Tôi không đi spa nên tự chăm sóc bằng cách uống collagen để da không nhăn, nám và đắp mặt nạ. Trong thời gian đắp mặt, tôi tranh thủ chăm con, cho con bú và nấu ăn. Buổi tối khi con đi ngủ, tôi chỉ cần 5 phút để dưỡng da, chăm sóc mặt mũi.
– Chị chuẩn bị về kinh tế ra sao trước mỗi quyết định có con?
– Tôi rất thích em bé nên mỗi lần có con, tôi đều lên kế hoạch, chuẩn bị đầy đủ kinh tế, không có suy nghĩ “trời sinh voi, trời sinh cỏ”. Tôi quan niệm làm chuyện gì, mình cũng phải có trách nhiệm với nó. Mà đây còn là quyết định rất quan trọng về một sinh mệnh, là cuộc sống của một con người.
Để chuẩn bị kinh tế đủ đầy cho các con, tôi kinh doanh shop đồ ăn và collagen, sắp tới ra mắt một số sản phẩm chăm sóc da cho thai phụ, mẹ bỉm sữa, thực phẩm dinh dưỡng cho bé… Nói chung khi tôi buôn bán cái gì, tôi phải am hiểu về nó, phải dùng qua mới đưa ra thị trường chứ không chạy theo trend. Ví dụ, khi bán bánh tráng trộn, tôi tìm hiểu xem món đó làm như thế nào, có để được lâu không, tốt cho sức khỏe hay không… Nhờ kinh doanh, tôi để dành được tiền và cứ sau vài tháng, tôi sẽ mua một miếng đất nhỏ. Sau đó từ vài miếng đất nhỏ, tôi sẽ dồn tiền để mua gộp thành miếng đất lớn.
Tôi hiện lo tiền ăn, ở, học cho năm con. Riêng Thỏ (cháu gái được Diễm Châu nhận làm con nuôi – PV) có ba mẹ lo tiền học ở trường, còn tôi lo tiền học thêm, học võ, bơi và toán cho bé. Bởi học phí của các bé cũng hơi đắt và ba mẹ Thỏ cũng phải có trách nhiệm nên tôi để ba mẹ bé lo một ít chứ không giành hết.
Đương nhiên, tôi đã cho các con đi học thì phải lo đến lúc con học hết đại học, thậm chí nuôi đến hết khả năng thì thôi. Tôi quan niệm các con mãi mãi là con mình, lúc nào cũng nhỏ bé, kể cả khi 70-80 tuổi. Tôi dạy các con một số điều giống phương Tây, giúp con tự lập nhưng cũng rất thích phương pháp nuôi dạy con kiểu truyền thống của Việt Nam là thương yêu, chăm sóc con. Hơn nữa, Việt Nam mình cũng có cái hay là trẻ con biết quý trọng ông bà, biết gọi dạ bảo vâng…
Nếu sau này, các con ra trường tự lập được thì tốt. Nhưng lỡ như con đã cố gắng tự lập mà không có việc làm, tôi cũng giúp đỡ các con chứ không như bên Tây, để con ra ngoài đường tự kiếm sống, bươn chải từ năm 18 tuổi. Lúc ấy, tôi sẽ giúp theo kiểu cho con cần câu chứ không chỉ là con cá.
– Với mục tiêu chuẩn bị nền tảng tài chính tốt cho các con, chị đã thay đổi các thói quen tiêu dùng, mua sắm nào so với thời son rỗi?
– Hồi chưa có con, tôi mua sắm cho bản thân, đi ăn, đi chơi, nhà hàng, spa, du lịch nhiều. Còn bây giờ, tôi thỉnh thoảng đưa các con đi du lịch. Tôi không mua quần áo cho bản thân nữa mà chuyển sang mua cho con. Bây giờ, tôi đã chuyển ba tủ quần áo trước đây của mình sang thùng carton, chỉ chừa lại vài bộ đơn giản để mặc. Tôi diện những bộ đồ dễ mặc, dễ giặt và không cần là ủi, còn lại các tủ quần áo chứa đồ của con hết.
Ngoài ra, ngày xưa, tôi dành dụm mua mấy túi xách hàng chục triệu đồng để đóng phim. Còn bây giờ, tôi thấy các túi vài chục triệu đồng cũng bình thường, giống như túi vài trăm nghìn đồng thôi. Tôi sử dụng mấy túi to để đựng tã, sữa; còn túi nhỏ không dùng được mấy khi. Khi ra ngoài, tôi thậm chí toàn xách bịch nylon.
– Bận rộn như vậy, chị có niềm vui nào để cân bằng cuộc sống?
– Đó là con tôi được đi học và vui vẻ. Khi tôi nấu ăn được nghe con khen, tôi sướng tê người. Hạnh phúc của tôi đơn giản lắm chứ không nằm đâu xa.
– Sau tất cả, điều chị mong muốn lớn nhất cho bản thân và các con là gì?
– Tôi mong có sức khỏe tốt để có thể kiếm thật nhiều tiền sao cho con không thiếu thốn. Và tôi không phải lo lắng về sức khỏe của các con. Tôi cũng mong nuôi dạy con đúng cách để các con không phải nghe những câu dè bỉu, đại loại như: “Nó là cái thứ hổng cha nên nó hỗn hào” hay điều gì đó tương tự. Tôi không sợ “lời ra tiếng vào từ ai” nhưng vì con chưa đủ lớn, chưa đủ nhận thức để phân tích được lời đàm tiếu đó nên tôi cố gắng bảo vệ con hết mức có thể.
Diễm Châu giành danh hiệu Á hậu Áo dài năm 2006. Sau đó, cô thi Hoa hậu Việt Nam 2008 và vào top 10. Không chỉ là gương mặt mẫu quen thuộc trên sàn diễn, Diễm Châu được khán giả nhớ đến ở vai trò diễn viên qua các phim: Một nửa yêu thương, Cô gái xấu xí, Ngõ vắng, Yêu từ thuở nào… Hiện, cô là mẹ đơn thân nuôi năm con. Ở lần sinh đôi hai bé Jolie – Clara cuối năm 2021, cô đối diện “cửa tử” khi bị băng huyết, suýt mất tử cung, tràn dịch màng phổi. Bây giờ, sức khỏe của cô đã ổn định và đang tập trung làm kinh tế để lo cho các con cuộc sống đủ đầy.
Hằng Trầnthực hiện
Nguồn: Ngoisao.net